Trong tối tăm hang động, lúc này chỉ có Trần Huyền Cơ một người sống.
Trần Huyền Cơ tay phải nắm chặt đao, ánh mắt hưng phấn nhìn chằm về phía rộng lớn thông đạo.
Xong không nán tại chỗ quá lâu, Trần Huyền Cơ bắt đầu tiến tới.
Vừa đi tay trái vừa đưa về phía trước, đầu ngón tay trỏ huyết hỏa bùng cháy, ánh sáng đỏ rực chiếu rọi một vùng không gian.
Càng tiếp cận thông đạo, dấu vết chiến đấu càng lộ ra dày đặc, trong đó chiếm chủ đạo là vô số vết cắt sâu hoắm bóng loáng cùng với vết cháy đen do hỏa diễm thiêu đốt lưu lại.
Đối với chủ nhân của những dấu vết này, Trần Huyền Cơ cũng ẩn ẩn có suy đoán.
Hiển nhiên chính là nhện quỷ vương cùng với người thần bí kia lưu lại.
Xong Trần Huyền Cơ đối với những thứ này không có quá nhiều quan tâm, hắn hiện tại mục đích quan trọng nhất là thoát ra bên ngoài.
Lưu lại nơi này càng lâu, hắn lại càng cảm thấy không thoải mái.
Cước bộ tăng nhanh, Trần Huyền Cơ bắt đầu tiến vào bên trong thông đạo, bên trong hoàn cảnh cùng bên ngoài không khác, khắp nơi vẫn như cũ trải đầy vết tích chiến đấu.
Không những vậy, nơi này còn có vô số tảng đá lớn lởm chởm nằm chắn ngang, đem lối đi ngăn lại.
Hiển nhiên, đây cũng là quá trình chiến đấu để lại kết quả.
Theo đó Trần Huyền Cơ đường đi cũng không thông thuận, thỉnh thoảng phải ngừng lại phá đá, khiến cho cước bộ chậm lại không ít.
. . .
Không biết đi được bao lâu, Trần Huyền Cơ bước chân đột nhiên ngừng lại.
Tuy nhiên ngăn cản hắn không phải là cái gì tảng đá, mà là một cảnh tượng kinh hoàng.
Dưới huyết hỏa ánh sáng chiếu rọi, đập vào mắt Trần Huyền Cơ giờ phút này là một mảnh hỗn độn cùng huyết tinh, chỉ gặp khắp nơi văng đầy mảnh vụn da thịt cùng nội tạng, không một bộ toàn vẹn.
Mà lẫn trong những mảnh vụn t·hi t·hể này còn có màu đen mảnh vải, bên trên thêu lấy Chiến Yêu đường tiêu ký.
Chứng kiến tất cả mọi thứ, Trần Huyền Cơ không nhịn được hít vào một hơi thật sâu.
Dù đã có đoán trước, nhưng tận mắt nhìn thấy vẫn để cho hắn phát lạnh.
Ai có thể nghĩ đến, vốn oai phong Chiến Yêu đường đội bảy hôm nay lại rơi vào tình cảnh như vậy, gần như toàn quân bị diệt.
Hơn nữa tử trạng còn cực kỳ thê thảm, không thể nhận diện.
Lại nghĩ đến bản thân, nếu không có thần bí tồn tại giúp đỡ, sợ rằng hắn kết quả cũng sẽ cùng đám người này giống nhau.
-” Suy cho cùng vẫn là thực lực không đủ a! “ Trần Huyền Cơ nhỏ giọng cảm khái.
Nói đoạn, Trần Huyền Cơ rất nhanh sốc lại tinh thần.
Hắn lúc này ánh mắt đảo quanh, thử tìm kiếm Hoàng Thương tàn thi, kết quả cũng không thu hoạch được gì.
Trong Chiến Yêu đường, chỉ có Hoàng Thương là cùng hắn đi gần nhất, nếu được Trần Huyền Cơ cũng không ngại giúp đối phương chôn cất, không đến mức phơi thây dã ngoại.
Đáng tiếc nơi này mảnh vụn t·hi t·hể thực sự nhiều lắm, thậm chí còn có thiếu khuyết, không biết bắn đi đâu hay đã bị nghiền nát.
Cuối cùng Trần Huyền Cơ chỉ có thể thở dài, xem như thôi.
Mà ở nơi này, ngoại trừ tàn thi, Trần Huyền Cơ lại còn phát hiện được không ít đồ tốt, tất cả đều là đám người trước khi c·hết lưu lại, trong đó bao gồm cả nhị giai yêu võ binh Hỏa Đảo kiếm.
Đối với nhị giai yêu võ binh, Trần Huyền Cơ vẫn luôn trông mà thèm.
Bước chân nhanh chóng tiến lên, Trần Huyền Cơ đi đến chỗ Hỏa Đảo kiếm tọa lạc, nó lúc này vẫn đang bị một cái bàn tay tái nhợt nắm chặt.
Đem bàn tay kia gạt ra, Trần Huyền Cơ mới đem Hỏa Đảo kiếm nhặt lên.
Theo Hỏa Đảo kiếm vào tay, một cỗ lạnh buốt xúc cảm truyền đên, kèm theo còn có quỷ dị yêu tính.
Mặc dù không phải lần đầu tiên nắm trong tay yêu võ binh, nhưng nhị giai yêu võ binh lại đem đến cho hắn cảm rất xúc khác biệt, bên trong quỷ dị yêu tính nồng đậm hơn Thông Linh Chung rất nhiều.
Mà yêu tính này cũng là từ yêu quỷ tinh hạch tràn ra, yêu võ giả nếu như tinh thần không đủ mạnh mẽ sẽ rất dễ bị nó ảnh hưởng.
Càng mạnh mẽ yêu võ binh, ẩn chứa yêu tính lại càng nồng đậm.
Thậm chí cực cao cấp bậc yêu võ binh nghe đồn còn sinh ra linh tính, có thể khống chế tinh thần người khác.
Xong có tác dụng phụ là vậy, nhưng yêu võ binh đem đến lực lượng lại để người ta không thể chối bỏ, thậm chí đỏ mắt thèm khát tranh đoạt.
Trần Huyền Cơ cũng không ngoại lệ.
Nắm Hỏa Đảo Kiếm trong tay, Trần Huyền Cơ lúc này nếm thử kích hoạt.
Theo quần quận khí huyết tràn vào, hai viên tinh hạch lấp lóe quang mang, sau đó từ hai đầu phun trào ra hỏa diễm, cuối cùng ngưng tụ thành hai cái đỏ rực lưỡi kiếm.
Cảm nhận từ lưỡi kiếm truyền đến sức nóng cùng lực lượng, Trần Huyền Cơ không nhịn được gật đầu tánh thưởng.
-” Không hổ là nhị giai yêu võ binh, đáng tiếc tiêu hao thực lực sự quá lớn. “
Yêu võ binh, vốn chỉ thích hợp cho Ngưng Nguyên Cảnh yêu võ giả sử dụng.
Luyện Huyết Cảnh trở xuống nếu như dùng tới sẽ bị cắn nuốt huyết khí, tiêu hao cực kỳ kịch liệt.
Lấy Trần Huyền Cơ hùng hậu khí huyết, chỉ mới kích hoạt Hỏa Đảo kiếm đã bị cắn nuốt một phần mười khí huyết, hơn nữa còn đang không ngừng rút đi.
Chiếu theo tình hình này tính toán, sợ rằng dùng chưa tới mười phút đồng hồ sẽ bị rút cạn.
-” Mặc dù không thích hợp lâu dài sử dụng chiến đâu, nhưng dùng làm át chủ bài cũng không tệ. “
Vừa nói, Trần Huyền Cơ vừa ngừng lại huyết khí, Hỏa Đảo Kiếm cũng khôi phục bình thường.
Đem Hỏa Đảo cất đi, Trần Huyền Cơ không nán lại quá lâu tiếp tục tiến lên.
Còn lại nơi này đồ vật Trần Huyền Cơ cũng không có cầm, đồ vật quả thật nhiều lắm không có chỗ chứa, hơn nữa giá trị còn không sánh bằng Hỏa Đảo kiếm.
Tuy nhiên không đi được bao lâu, Trần Huyền Cơ bước chân lại lần nữa ngừng lại.
Bởi nắm tâm linh cảm ứng được Thông Linh chung, kiện này yêu võ binh thế nhưng đã nhỏ máu nhận chủ.
Chỉ cần khoảng cách vừa đủ, liền có thể cảm ứng được.
Đi đến trước một cái vỡ nát vách động, bên trên chằng chịt vết rách, giữa trung tâm còn in một cái hõm sâu hình người.
Ở nơi này, Trần Huyền Cơ cảm ứng càng thêm rõ ràng, không chút do dự, hắn lúc này cúi người xuống đào bới.
Theo chồng chất tảng đá mảnh vụn bị hất ra, hắn rất nhanh đã tìm thấy được Thông Linh Chung, hơn nữa còn để hắn kinh hỉ hơn là, hắc thiết đao vậy mà cũng nằm ở đây.
Đem cả hai lấy ra, Trần Huyền Cơ yêu thích không rời tay.
Nhưng vui thì vui, vẫn không quên nhiệm vụ quan trọng nhất lúc này, đó là nhanh chóng thoát ly hang động.
Mà cũng từ đoạn thông đạo này đổ đi, mặt đất đã không còn tảng đá ngăn trở, ngay cả trước đó chằng chịt tơ nhện cũng không biết biến mất đi đâu, có thể nói thông thuận rất nhiều.
Cứ như vậy một đường tiến lên, Trần Huyền Cơ cuối cùng cũng nhìn thấy ánh sáng nơi cuối thông đạo.
Đến đây hắn cước bộ tăng nhanh, trực tiếp vọt ra.
Bên ngoài, ánh mặt trời chói chang chiếu rọi
Phía trước nhện quỷ sào huyệt khắp nơi trải đầy nhện quỷ t·hi t·hể, từng trận mùi tanh cùng h·ôi t·hối bốc lên. Thậm chí còn thể thấy lác đác vài đầu yêu quỷ đang gặm ăn, nhặt nhạnh chỗ tốt.
Theo Trần Huyền Cơ xông ra, lập tức thu hút sự chú ý của đám yêu quỷ này, trong đó càng là có một đầu nhị giai trung cấp yêu quỷ chủ động đánh tới.
Đầu này yêu quỷ có hình dạng giống con quạ, toàn thân lông cánh đen nhánh, khác biệt duy nhất chính là phần đầu lại mọc ra mặt người.
Hai cánh dang rộng ra, quạ quỷ lướt gió mà đến, tốc độ cực nhanh.
Tại sắp tiếp cận Trần Huyền Cơ thời điểm, nó hai chân chụp xuống, tám cái móng vuốt tựa như lưỡi câu sắt lóe lên hàn mang.
Đứng ở hang động lối ra, Trần Huyền Cơ khẽ giật mình.
Xong hắn động tác lại không chậm, lập tức nâng lên hắc thiết đao chặn lại, đồng thời hất văng quạ quỷ lùi lại phía sau.
-” Muốn c·hết! “ Trần Huyền Cơ lạnh giọng nói.
Nói đoạn, Trần Huyền Cơ toàn thân lực lượng bộc phát, khí huyết bộc vận chuyển đến cực hạn, hắc thiết đao bên trên càng là có huyết hỏa b·ốc c·háy.
Tiếp đến hắn hai chân khẽ trùng xuống, sau đó bật mạnh.
Oành!
Mặt đất nổ tung, Trần Huyền Cơ tựa như mũi tên rời dây cung lao v·út mà đi, vẽ ra một đường tàn ảnh.
Đối điện, bị hất lui lại quạ quỷ vừa mới ổn định thân hình, đột nhiên liền cảm thấy phần cổ lạnh buốt, đồng thời hình ảnh trước mắt không ngừng xoay vòng.
Đợi nó nhận thức được thời điểm, đầu lâu cùng thân thể đã tách rời.
Xong dù là vậy đầu này yêu quỷ cũng chưa c·hết, hai cánh vùng vẫy, trên thân bốc lên từng trận khói đen, hiển nhiên nó muốn thi triên yêu kỹ.
Thế nhưng Trần Huyền Cơ làm sao cho nó cơ hội, chém ra một đao sau đó đã lại xoay người.
Tiếng xé gió vang lên, hắc thiết tại trên không trung vẽ ra một vòng nóng bỏng sóng lửa, cuối cùng lấy bổ núi uy thể rơi xuống, cơ hồ thế không thể đỡ.
Phốc!
Huyết dịch văng tung tóe, quạ quỷ thân thể bị bổ làm đôi.
Cuối cùng nó hai nửa từ trên không rơi xuống, ở trên mặt đất cật lực giãy giụa.
Đáng tiếc bởi vì trên thân có huyết hỏa bám lấy thiêu đốt, quạ quỷ không thể hồi phục, kết quả chỉ có thể không can tâm c·hết đi.
Mà việc này đối Trần Huyền Cơ chỉ là tiện tay, vung ra một đao sau cùng cũng không có nhìn lại
Hắn lúc này đã vận lực chạy đi, rời xa nhện quỷ sào huyệt.
Thế nhưng Trần Huyền không biết, tại hắn cùng quả quỷ chém g·iết thời điểm đã bị một cặp con mắt theo dõi.
Hơn nữa chủ nhân cặp mắt này thân phận Trần Huyền Cơ cũng không xa lạ, chính là Ngô Phục.
Nhìn xem Trần Huyền Cơ bóng lưng dần dần biến mất, Ngô Phục con mắt khẽ híp, khóe miệng nhếch lên nụ cười huyền bí nói: