Yêu Võ Thần

Chương 33: Bầu Trời Chi Chiến



Chương 33: Bầu Trời Chi Chiến

Tịnh Khương bản tính thẳng thắn, đối với Trần Huyền Cơ đưa ra các loại vấn đề không chút nào giữ lại, dù sao đột phá quá trình kinh nghiệm cũng không tính cái gì bí mật.

Đột phá Luyện Huyết cảnh bao gồm ba bước cơ bản.

Thứ nhất chính là học được Luyện Huyết cảnh công pháp, tại thời điểm dung hợp tinh hạch một khắc lập tức phối hợp vận chuyển công pháp, trợ giúp gia tăng tốc độ dung nhập.

Thứ hai chính là dung nhập tinh hạch, quá trình này sẽ để thể xác cùng tinh thần song song chịu đựng ma luyện.

Trong quá trình này, thân thể sẽ hứng chịu đau đớn kịch liệt do tinh hạch năng lượng khổng lồ xâm nhập, đem cơ thể khí huyết cùng thể chất cải tạo, đột phá nhân loại cực hạn.

Mà tinh thần, thời điểm này người ý thức sẽ bị kéo vào tinh thần không gian bên trong cùng tinh hạch yêu quỷ yêu tính chiến đấu, chỉ cần đánh bại yêu tính hoặc duy trì không bị yêu tính thôn phệ đến khi thân thể dung nhập hoàn thành thì coi như đột phá thành công.

Sở dĩ nói các vị yêu võ giả đột phá Luyện huyết cảnh cảm ngộ là khác nhau bởi vì bọn hắn đối mặt yêu tính không giống nhau.

Ví dụ như Tịnh Khương, hắn đối mặt yêu tính là Huyết Thi yêu, nó tinh thần thế giới chính là do vô biên huyết nhục tạo thành, Huyết Thi Yêu bản thể ở nơi này thực lực càng thêm khủng bố, cơ hồ nghiền ép Tịnh Khương khiến hắn xém chút nữa thất bại ở đây.

-" Đột phá chuyện này càng lúc càng khó, không giống như ta ban đầu tưởng tượng dễ dàng như vậy. " Trần Huyền Cơ thở dài thầm nghĩ.

Trần Huyền Cơ ban đầu vốn là muốn bằng thời gian nhanh nhất đạt tới Luyện Thể cực hạn, sau đó nhất cử thành văn đột phá Luyện Huyết Cảnh.

Bất quá sau khi nghe Trương Diêu giảng giải, hắn lại lấy lại tỉnh táo, không thể không chuẩn bị kỹ càng hơn. Tiếp sau đó hắn liền đi tìm mấy vị Luyện Huyết cảnh thỉnh giáo đối với đột phá Luyện Huyết cảnh quá trình càng thêm sâu sắc hiểu rõ.

Hiện tại hỏi thăm được thêm Tịnh Khương kinh nghiệm, đột phá Luyện Huyết cảnh đã càng thêm gần trong tầm tay.

Tiệc rượu một mực đến nửa đêm mới kết thúc, Bình An Thôn đoàn người cũng trở về nghỉ ngơi.

Tuy nhiên bọn hắn cũng không có toàn bộ đi ngủ, mà phân công nhau thay phiên trực đêm, dù sao đây cũng không phải nhà mình địa bàn, cẩn thận là trên hết.

May mắn một đêm cũng không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, tương đương bình tĩnh.

Sáng hôm sau Bình An thôn đoàn người dậy thật sớm rửa mặt, sau đó bắt đầu ăn điểm tâm do Thiết Ngưu thôn người chuẩn bị.

Lúc này mỗi người thể lực đều đã khôi phục hoàn toàn, mặc dù trên thân còn thương thế nhưng cũng không đáng ngại, không ảnh hưởng quá nhiều.

Trần Huyền Cơ lúc này cũng bí mật thử kiểm tra mình bả vai, phát hiện v·ết t·hương đã sớm lành lặn, không lưu dấu vết, tốc độ khôi phục vẫn như cũ hoàn toàn khủng bố, để hắn líu lưỡi không thôi. Đương nhiên hắn vẫn như cũ không đem chuyện này khoe khoang ra, ngược lại giả bộ quấn vải như bình thường



-" Cũng nên đến lúc trở về. "

Nhìn xem Trương Diêu, Tôn Đằng, Dương Chiêu Nhi đám người tinh thần phấn chấn, Ngô Giang liền quyết định hôn nay trở về Bình An Thôn.

Ở nơi này hắc ám đại địa, nguy hiểm bất cứ lúc nào cũng có thể giáng lâm, Bình An thôn thiếu đi bọn hắn mười người giống như là thần long đoạn chi, thực lực suy yếu, nếu như gặp phải lợi hại yêu quỷ giống như U Linh Thử tộc đàn thì quả thực hậu họa khó lường.

Cho nên hiện tại cần làm là trở về càng sớm càng tốt, không sợ vạn nhất, chỉ sợ nhất vạn.

Mà Thiết Ngưu Thôn đám người cũng không có níu kéo, bọn hắn biết Bình An Thôn phát ra hai cái tiểu đội tới cứu viện đã là cực kỳ rộng rãi, cũng không dám mong đám người tiếp tục ở lại trợ giúp thủ hộ thêm một đoạn thời gian.

Không có trì hoãn, cáo biệt Thiết Ngưu Thôn mấy người sau đó, Ngô Giang đám người liền bắt đầu theo lộ trình trở về.

Nhìn xem đoàn người bóng dáng dần dần biến mất, Từ Khôn, Đằng Cốt, Trương Dã mấy người từng cái ánh mắt phức tạp.

-” Trở vào thôi, trong thôn còn rất nhiều việc cần giải quyết đâu. “

Thật lâu Từ Khôn mới mở miệng nói.

. . .

Bầu trời vẫn như thường ngày, mưa tuyết không ngừng rơi xuống.

Đi tại s·ụt l·ún mặt tuyết bên trên, Bình An Thôn đám người sắc mặt không có chút mệt mỏi, ngược lại từng người tỏ ra cực kỳ hưng phấn, bởi bọn hắn sắp được trở về nhà.

Ở trong đám người, phần lớn đều là lần đầu tiên đi sang thôn khác, Trần Huyền Cơ cũng không ngoại lệ.

Bất quá Trần Huyền Cơ trong lòng cũng không có quá nhiều cảm xúc, ngược lại tinh thần đều tập trung suy nghĩ về phương diện đột phá.

Mà bên cạnh hắn, vốn luôn nhiều lời Tôn Đằng lúc này cũng lâm vào đăm chiêu, không biết suy nghĩ cái gì.

Thế nhưng không cần biết Tôn Đằng tên này nghĩ cái quái gì, ngược lại hắn im lặng đối với đội bốn đám người là một chuyện tốt, cái tai không cần tiếp chịu t·ra t·ấn.

-” Yêu quỷ? “

Đi không biết bao lâu, đột nhiên vào lúc này một người bất người hô lên.

Yêu quỷ hai chữ vừa ra, đoàn người tất cả giật mình, từng cái theo bản năng rút ra binh khí thủ thế sẵn sàng chiến đấu.



Chủ nhân của tiếng nói này chính là Dương Chiêu Nhi, nàng lúc này chỉ vào một phương hướng nói: -” Các ngươi nhìn. “

Theo Dương Chiêu Nhi chỉ tay phương hướng nhìn lại, chỉ thấy cách đó không xa xuất hiện một con bạch hổ.

Bạch hổ thân thể cao lớn, dài khoảng hơn ba mét, cao một mét bảy có thừa, đặc biệt nó toàn thân lông trắng đứng giữa trời tuyết quả thực giống như hòa mình vào hoàn cảnh xung quanh, cực kỳ khó phát hiện.

-" Thật là to lớn bạch hổ, bất quá cũng phải yêu quỷ, chỉ là bình thường dã thú mà thôi. " Nhìn xem đầu kia bạch hổ, Ngô Giang bình tĩnh mở miệng nói.

Thân là Luyện Huyết Cảnh võ giả, Ngô Giang giác quan cực kỳ nhạy bén, một chút cấp thấp yêu quý rất khó qua mắt được hắn.

Nhưng là ở trên người đầu này bạch hổ Ngô Giang cũng không phát hiện một chút nào yêu quỷ khí tức, chẳng qua là so với bình thường dã thú càng thêm to lớn, hung mãnh, cuồng dã mà thôi.

-" Khá lắm, quả thật là buồn ngủ vớ được chiếu manh, lần này chúng ta có lộc ăn. " Đứng ở giữa đội ngũ Tôn Đằng xoa tay cười nói.

-" Đúng vậy, ta rất lâu rồi chưa được ăn thịt tươi đây, đầu này bạch hổ hẳn là đủ chúng ta ăn một bữa no nê. "

-" Chậc chậc! Thịt hổ đem nướng hay kho đều ăn rất ngon, nếu như đem gác bếp nữa thì càng tốt. "

Sau khi phát hiện đầu này bạch hổ không phải yêu quỷ, đám người trong lòng không còn một chút nào sợ hãi, người lại ánh mắt bên trong lại toát ra cực độ hưng phấn.

Chính là quỷ đói ánh mắt khi phát hiện mỹ thực loại kia.

Từ khi bước vào mùa đông, động vật hoang dã cơ hồ đều lâm vào ngủ đông, bình thường không đi ra ngoài cho nên rất khó săn bắt đến, chính bởi vậy mọi người không có thịt tươi để ăn, chỉ có thể ăn lương khô sống qua ngày.

Thế nhưng thứ gì nhiều quá cũng không tốt, tất cả đã sớm ăn đến phát ngán, nhất là bọn hắn những người này Yêu Võ Giả, cần lượng thịt cực lớn, lúc này phát hiện con mồi, làm sao có thể dễ dàng bỏ qua.

Ngô Giang, Trương Diêu, Trần Huyền Cơ mấy người cũng là cùng chung suy nghĩ.

Đơn thuần trao đổi vài câu vạch ra kế hoạch, tiếp đến đoàn người liền bắt đầu chia ra đem bạch hổ vây công, bạch hổ giống như cũng phát hiện nguy hiểm lập tức gầm lên uy h·iếp, thế nhưng không có chút nào hiệu quả.

Đầu này bạch hổ thuộc về biến dị, thực lực có thể so với Thông Lực cảnh Luyện Thể yêu võ giả.

Nhưng là đối mặt với Ngô Giang vị này Luyện Huyết cảnh cùng Trần Huyền Cơ đám người không có chỗ dùng, rất nhanh đã bị giải quyết, bất quá bọn hắn cũng không có g·iết nó mà đem đánh thành hấp hối sau đó trói lại khiêng trở về.



Không biết có phải hay không tâm tình tốt, đám người tốc độ đi đường càng thêm nhanh chóng.

Tuy nhiên tâm tình không tốt được bao lâu, chuyện xấu rất nhanh kéo tới.

Thời điểm bọn hắn đi qua một chỗ đỉnh đồi, bầu trời đột nhiên ầm ầm nổ vang, từng đạo từng đạo huyết quang cùng phong bạo liên tiếp xẹt ngang bầu trời, nơi đi qua bão tuyết, cây cối đều b·ị đ·ánh tan.

Cảm nhận được bầu trời truyền đến khủng bố uy áp, Trần Huyền Cơ đám người đưa mắt nhìn lên, rất nhanh một màn rung động xuất hiện trước mắt bọn hắn.

Chỉ thấy trên không trung, hai bóng người đang tại bay nhanh giao chiến.

Đúng vậy, chính là bay!

Trong đó một phương là một vị ăn mặc màu đen viền đỏ y phục trung niên, hắn sau lưng mọc ra ưng dực, hai tay hai chân cũng không phải bình ngón tay mà hóa thành cực giống ưng trảo, mỗi lần ưng trảo bổ ra đều kéo theo mấy đạo to lớn phong nhận cắt phát mọi thứ, uy lực cực kỳ khủng bố.

Đối diện với vị này trung niên người kia cũng không kém, một thân hắc bào che khuất mặt mũi, sau lưng đồng dạng mọc ra hai cánh nhưng cũng không phải ưng dực mà là cánh rơi loại kia, hắn quanh người có huyết hà bay múa, khi thì hóa hộ tráo phòng hộ, khi thì hóa mũi tên, mũi thương các loại công kích, có thể nói vừa phòng thủ cũng như vừa công kích biến hóa tự nhiên.

Cả hai cứ như vậy đánh có đi có về, song phương thực lực cơ hồ ngang nhau, ai cũng không làm gì được đối phương.

Đột nhiên, thần bí hắc bào người kia lúc này cười to một tiếng nói: -" Kiệt kiệt kiệt! Kỳ Sơn, ngươi không làm gì được bản tọa đâu, hà cớ gì như vậy cố chấp. "

-" Hừ! Huyết Ma lão đầu, đừng có đắc ý quá sớm, dám ở Bích Thủy thành g·iết người rút máu, thật sự là lớn mật, hôm nay Kỳ Sơn ta sẽ đem ngươi ngũ mã phanh thây đền tội. " Gọi Kỳ Sơn trung niên hừ lạnh một tiếng nói.

-" Chỉ bằng ngươi cũng muốn g·iết bản tọa, nằm mơ. " Huyết Ma lão đầu gằn giọng cười lạnh.

Dứt lời, Huyết Ma lão đầu phất tay áo, quanh thân huyết dịch một mảnh sôi trào, sau đó hóa thành vô số huyết xà phô thiên cái địa xông về phía trước.

Đối mặt Kỳ Sơn cũng không yếu thế, song trảo trên không kéo lấy mấy đạo đường dài, chỉ nghe liên tiếp tiếng rít chói tai vang lên, không gian theo đó sinh ra sáu đạo dài mấy chục mét phong nhận cắt chém huyết xà.

Oành! Oành! Oanh!

Không gian chấn động, phong bạo quét ngang hết thẩy.

Đứng ở dưới mặt đất Trần Huyền Cơ đám người bị chiến đấu phong bạo quét tới toàn thân lảo đảo, cảnh giới thấp một chút người trực tiếp bị quấn ngã xuống nền tuyết lăn mấy vòng.

-” Huyền Cơ hộ giá, có người muốn mưu hại ta. “

Tôn Đằng tên này tu vi chỉ có Vũ Dũng, lúc này cũng không chịu nổi bị phong bạo thổi trúng, may mắn hắn thời điểm ngã xuống kịp thời bám vào bên cạnh một cái gốc cây cho nên cũng không bị lăn đi.

Bất quá tinh thần vẫn như cũ bị dọa một trận hoảng hốt, sắc mặt trắng bệch, cắt không ra giọt máu.

Xong chiến đấu không diễn ra bao lâu, Huyết Ma lão đầu đột nhiên bạo khởi một kích đem Kỳ Sơn đánh lui, sau đó hóa thành một con dơi màu đỏ hướng về phía xa bay, chớp mắt liền không thấy.

Kỳ Sơn bên này cũng không có ý định buông tha, hắn lắc mình liền hóa thành một đầu toàn thân giống hổ, tuy nhiên trên lưng lại mọc ra ưng dực, cùng dưới chân thay bằng ưng trảo tức tốc vỗ cánh đuổi theo.