Yêu Võ Thần

Chương 35: Mưa Lạnh



Chương 35: Mưa Lạnh

Những ngày cuối năm, trong thôn không khí náo nhiệt hẳn lên.

Tất cả thôn dân đều bận rộn chuẩn bị cho tất niên cuối năm, vốn trắng xóa một mảnh khu vực lại được màu đỏ của đèn lồng tô điểm tăng thêm phong cảnh.

Buổi tối ngày cuối cùng của một năm, Trần Huyền Cơ trở về nhà cùng Trần Bàng ăn cơm.

Ăn cơm xong sau đó Tôn Đằng tiểu tử kia liền chạy qua kéo hắn đi về trung tâm thôn bãi đất trống tham gia đốt lửa trại, trong thôn phần lớn thanh niên thiếu nữ lúc này đều tụ tập ở đây.

Mọi người tất cả ngồi vây quanh lửa trại, ca hát, nhảy múa vô cùng vui vẻ.

Nhìn những hình ảnh này, Trần Huyền Cơ trong lòng thổn thức, trong một năm nay chưa bao giờ hắn có cảm giác bình yên như lúc này.

Cứ như vậy tụ tập cho đến nửa đêm, tất cả mọi người mới giải tán.

Chớp mắt lại trôi qua hai tháng, mùa đông lạnh lẽo bắt đầu bước vào kết thúc.

Theo đó mặt đất tuyết bắt đầu tan đi, chim chóc, cây cối đua nhau tỉnh giấc, tất cả khôi phục sức sống, báo hiệu một mùa xuân mới tới.

Trong thôn thôn dân cũng bắt đầu ra ngoài làm việc, săn bắt, cày cấy, ai đấy đều cực kỳ háo hức.

Cùng lúc đó cách Bình An Thôn ba dặm về phía Tây, đội bốn đám người đang cùng một đầu nhất giai yêu quỷ chiến đấu.

Đây là một đầu yêu quỷ có hình dáng giống như mãng xà, kích thước to lớn, dài hơn ba mươi mét, toàn thân được bao phủ bởi bẩy đen cứng rắn, mỗi lần vung đuôi đều có thể đem đại thụ quật ngã.

Bất quá đối mặt với đội bốn đám người, mãng xà cơ hồ không có cửa thắng, từ đầu tới cuối đều bị đè đánh.

Cuối cùng mãng xà cái cổ bị Trần Huyền Cơ một đao chém làm đôi, đầu cùng thân tách rời.

Ầm!

Bị chặt đứt đầu mãng xà thân thể bất động, sau đó trực tiếp ngã xuống, máu tươi từ v·ết t·hương chảy ra đem mặt đất nhuộm xanh một mảnh.

Tiếp sau đó liền là một loạt các thao tác thành thục đem yêu quỷ t·hi t·hể xử lý, không lưu chút nào vết tích.

-” Đi thôi. “

Thấy đã giải quyết ổn thỏa, Trương Diêu ra hiệu đoàn người tiếp tục tuần tra.



Trên đường đi, bọn hắn không chỉ nguyên cảnh giác yêu quỷ, mà còn phải đề phòng dã thú đánh lén.

Tuyết tan, các loại động vật từ trong ngủ đông tỉnh lại, bọn chúng sớm đã đói đến điên cuồng, chỉ cần gặp con mồi liền sẽ công kích, mặc dù không đối với Trần Huyền Cơ đám người gây ra cái thực chất nguy hiểm, nhưng cũng phiền phức vô cùng.

Cứ như vậy một mực tuần tra đến buổi trưa, đám người cũng bình an về đến doanh trại.

Cơm nước đã có người chuẩn bị sẵn, vừa về đến cả đội liền tranh thủ ăn để buổi chiều tiếp tục tuần tra.

-” Trương ca, ngươi nói năm nay những ai sẽ được chọn đi Bạch Lang chợ phiên. “ Đang lúc ăn cơm, Trần Tuyết bất ngờ mở miệng nói.

Một bên Trương Diêu nghe vậy nhất thời kinh ngạc, sau một lúc mới kịp phản ứng đáp lại: -” Ngươi không nói ta cũng suýt đem chuyện này quên mất, bất quá tuyển chọn việc này ta cũng không rõ ràng, còn phải xem Hà đại nhân cùng đại đội trưởng quyết định như thế nào. “

Bạch Lang chợ phiên, đây là sự kiện do Bạch Lang thôn tổ chức, mục đích cho tất cả các thôn tụ tập tới trao đổi, mua bán hàng hóa, mỗi năm tổ chức một lần, thời gian đều vào đầu xuân tháng ba.

Mà Bạch Lang thôn, đây chính là khu vực quanh đây thế lực lớn nhất, trong thôn có một vị Ngưng Nguyên cảnh tọa chấn.

Trần Huyền Cơ đối với Bạch Lang Thôn cùng Bạch Lang chợ phiên cũng không xa lạ, thậm chí có chút quen thuộc, bởi thúc thúc hắn Trần Bàng rèn ra công cụ cùng binh khí không chỉ cung cấp cho trong thôn thôn dân, hàng năm còn ký thác đội tuần vệ binh đem tới Bạch Lang chợ phiên bán, sau đó lại mua các loại vật liệu sắt trở về.

Nói đến, Trần Huyền Cơ cũng rất muốn tới Bạch Lang thôn kiến thức Bạch Lang chợ phiên cùng Bạch Lang thôn vị kia Ngưng Nguyên cảnh yêu võ giả.

Tuy nhiên việc tuyển chọn đội ngũ hàng năm đi Bạch Lang chợ phiên phần lớn chỉ quanh quẩn trong tuần vệ binh, người bình thường rất ít, ba, bốn người đã là cực hạn, nhiều hơn cũng không giúp được gì, ngược lại còn kéo chân sau.

Hiện tại Trần Huyền Cơ đã là Luyện Thể Cảnh đỉnh phong cực hạn, năm nay có khả năng rất lớn sẽ được lựa chọn.

-” Chậc chậc! Bạch Lang chợ phiên, chỗ đó đông người náo nhiệt, hẳn là chơi rất vui đi. “ Tôn Đằng tặc lưỡi nói.

-” Đúng vậy, đúng vậy, không chỉ chơi vui, đồ ăn cũng nhất định rất ngon. “ Bên cạnh Nguyễn Kiệt gật đầu phụ họa.

Nhìn xem hai người bọn hắn, Trần Huyền Cơ ba người sắc mặt đen lại, chán không buồn nói.

Ăn uống xong, đội bốn đám người lại tiếp tục buổi chiều tuần tra.

Thời điểm đi ra cổng thôn, Trần Huyền Cơ nhất thời bắt gặp đồng đội cũ Tiểu Mục.

Đối phương thương thế đã khôi phục từ lâu, đồng thời được sắp xếp gia nhập vào đội bảy, cuộc sống hàng ngày có thể nói là trôi qua an ổn.

Gặp mặt, cả hai chỉ là lên tiếng chào hỏi lẫn nhau, sau đó rất nhanh lại phân biệt.



Dù sao trong người đều mang nhiệm vụ, không phải thời điểm tán gẫu.

Do buổi sáng đội bốn đám người đã dọn dẹp qua một lần, đến buổi chiều bọn hắn công việc tuần tra nhàn nhã hơn rất nhiều, đụng phải yêu quỷ đều là một chút phổ thông yếu kém loại hình, không đáng lo.

Tuy nhiên không có người nào buông xuống cảnh giác, mạng thế nhưng chỉ có một.

Đến giữa chiều, ánh mặt trời đột nhiên bị che khuất, bầu trời phía xa mây đen kéo đến dày đặc, sấm chớp nổ vang không không ngừng.

Gặp tình cảnh này, đội bốn đám người cũng không có tiếp tục nán lại trong rừng tuần tra, mà đồng loạt tăng nhanh bước chân trở về trong thôn.

Bất quá chỉ đi được nửa đường, trên trời mưa đã hạ xuống.

Mưa to như trút nước, xối xả không ngừng giáng xuống đem không gian biến trở nên mù mịt, cây cỏ dưới mưa to cùng gió bão rung lắc dữ dội, thậm chí hơi nhỏ một chút cây cối còn b·ị đ·ánh gãy.

Đội bốn đám người cũng nhận mưa to cùng gió bão ảnh hưởng, cước bộ không thể không chậm lại.

Trần Huyền Cơ đi ở phía cuối đội ngũ, mi tâm đã sớm nheo lại thành một cục.

Không biết tại sao, hắn trong lòng giờ phút nãy bỗng cảm thấy bất an, tựa như sắp có chuyện gì không tốt xảy ra.

-" Con mẹ nó, mưa lớn như vậy, không để cho người sống nữa hay sao." Đi ở phía trước Tôn Đằng lúc này rốt cuộc không nhịn được chửi bậy một tiếng.

Mặc dù bản thân là Vũ Dũng cảnh, thể trạng cường hãn, nhưng trận mưa lần này lại quái dị đến cực kiểm.

Bị nước mưa không ngừng rơi trúng, Tôn Đằng giờ phút này đã dần mất đi toàn thân cảm giác, duy nhất có thể cảm giác được chỉ có một mảnh lạnh buốt đến tê dại.

Không chỉ riêng hắn, Nguyễn Kiệt cũng đồng dạng chịu ảnh hưởng.

Duy chỉ có Trần Huyền Cơ, Trương Diêu cùng Trần Tuyết ba người cảnh giới cao nhất vẫn không chịu quá nhiều ảnh hưởng, nhưng cảm giác tê buốt cũng đang dần dần lan tỏa đi toàn thân.

Cùng lúc đó, trên một ngọn cây cách đội bốn đám người không xa.

Một đầu yêu quỷ có hình dáng giống như ngô công, thân dài hơn bốn mươi mét đang đưa hàng trăm con mắt phát ra lục quang nhìn về phía này.

Đồng thời, nó trước miệng hai cái răng lớn mở ra, từ trong miệng không ngừng phun ra khói trắng.

Khói trắng gặp nước mưa lập tức hòa tan, tuy nhiên những cái kia nước mưa cùng khói trắng hòa tan cũng không có rơi xuống, ngược lại lơ lửng giữa không trung sau đó bị khống chế bay về phía đội bốn đám người với tốc độ cực nhanh.



Dưới hoàn cảnh này Trần Huyền Cơ năm người không có phát giác, những hạt mưa này cực kỳ tinh chuẩn rơi tại bọn hắn trên thân.

Theo thời gian dần dần trôi qua, năm người thân thể càng lúc càng lạnh buốt.

Đợi đến khí cảm giác lạnh buốt thẩm thấu vào tất cả mọi người nội thể, phía xa đầu kia yêu quỷ ngô công rốt cuộc động.

Ngàn chân nhúc nhích, yêu quỷ ngô công lấy tốc độ cực nhanh tiếp cận, rừng núi địa hình không ảnh hưởng nó một chút nào, vẫn như cũ phi nhanh tựa như trên đất bằng.

Trần Huyền Cơ năm người lúc này vẫn chưa phát giác được nguy hiểm đang tới gần, bất quá bọn hắn cũng đã phát giác được không đúng, tất cả càng thêm ra sức chạy, trong lòng thầm mong nhanh về tới Bình An Thôn.

Oa! Oa! Oa!

Giờ phút này, yêu quỷ ngô công trong miệng phát ra từng trận tiếng kêu quái dị, tiếng kêu nghe giống như tiếng trẻ con khóc nỉ non không ngừng.

Theo thời gian trôi qua, hai bên khoảng cách càng lúc càng gần.

Tại thời điểm còn cách hơn trăm mét, yêu quỷ ngô công bỗng nhiên dừng lại, trên thân hàng trăm con mắt trừng lớn.

Trước mặt nó không biết từ lúc nào đã đứng đấy một đưa bé.

Đứa bé dáng người không cao, chỉ khoảng năm mươi phân, trên người mặc một bộ y phục màu đỏ tươi, khuôn mặt tái nhợt nhìn không da nam hay nữ, đặc biệt nó một đôi con mắt lại có màu đen kịt, nhìn qua tựa như đầm sâu hút hút hết hồn phách.

Cả hai cứ như cậy đứng yên một chỗ nhìn nhau.

Oa!

Được một lát, yêu quỷ ngô công bất ngờ kêu to, sau đó ngàn chân vũ động, thân thể lao nhanh về phía trước, tựa như xe tải mất phanh.

Đối diện, đứa bé sắc mặt như thường, chỉ gặp nó y phục đột nhiên trào ra huyết dịch, sau đó hóa thành vô số xúc tu hướng bề yêu quỷ ngô công quất tới.

Oành!

Xúc tu tốc độ nhanh kinh người, chỉ nháy mắt đã quất lên người yêu quỷ ngô công, từng tiếng oanh minh vang lên, yêu quỷ ngô công thân thể to lớn vậy mà b·ị đ·ánh nằm rạp xuống đất, mất đi thế công.

Nhưng là yêu quỷ ngô công cũng không có nằm yên chịu trận, quanh thân bất ngờ bốc lên khói trắng, sau đó từng hàng nước mưa hóa thành thủy đạn bắn về phía đứa bé áo đỏ.

Xong chỉ thấy đứa bé áo đỏ phất tay, đỏ tươi ý phục giống như sống lại, đem đứa bé thân thể toàn bộ bao phủ, đón đỡ thủy đạn.

Chưa có ngừng lại, nhuốm máu áo đỏ sau đó lại bắn ra càng nhiều xúc tu, phô thiên cái địa xúc tu hướng về ngô công đánh tới, đem nó trói lại, đồng thời còn có vô số xúc tu thuận theo yêu quỷ ngô công miệng chui vào.

Bị trói ngô công kịch liệt giãy giụa, quanh thân khói trắng càng bốc lên nồng đạm, mưa to bão táp thủy đạn không ngừng công kích áo đỏ đứa bé nhưng đều vô dụng, tất cả đều bị nhuốm máu y phụ ngăn lại.

Được một lát, yêu quỷ ngô công động tác dừng lại, không còn phản kháng.