Triệu Hoài m·ất t·ích một tháng, giờ đã trở lại. Tất nhiên trong khoảng thời gian này, biến cố phát sinh ra cũng tính là không ít. Thời điểm mà hắn ta m·ất t·ích, cũng chính là thời điểm yêu ma bắt đầu xâm chiếm.
Triệu Hoài trở lại nơi cắm trại, đưa mắt nhìn về xung quanh, khung cảnh náo nhiệt khi xưa sớm đã không còn mà thay vào đó là cảm giác trống vắng lạ thường. Điều này khiến cho hắn ta, nhất thời hoang mang trong lòng.
- Triệu Hoài, là ngươi à? Ngươi biến mất ở đâu cả tháng nay thế? Người ta tìm ngươi quá trời kia!- Âm thanh bất chợt vang lên, quay đầu nhìn lại thì ra là Thanh Đạt.
- Ai tìm ta?- Triệu Hoài cất tiếng, vẻ mặt đôi phần háo hức. Xem ra bản thân, vẫn đáng để người khác nhớ mong.
- Đám người của Học viện Ngự Quy chứ ai? Bọn họ tìm đánh ngươi cả tháng nay nhưng lại không thấy đâu. Mà khoan đã, ngươi tấn cấp rồi à?- Nhìn về khí tức khác lạ của đối phương, Thanh Đạt bất giác mà nhíu mày.
- Đúng vậy, chuyện thường ấy mà. Ta chỉ cần hít thở vài cái thôi là đã đạt được cấp 4 rồi, không có gì là to tát cả!- Triệu Hoài giờ đây, đã bắt đầu một màn khoe khoang.
- Tên khốn này, lại là làm màu!- Đổi lại là ánh nhìn tràn đầy khinh bỉ của Thanh Đạt.- Mà trong tay ngươi là thứ gì thế? Mèo à?- Hắn ta muốn đưa tay chạm vào, liền bị đối phương đánh một cái rõ đau.
- Bỏ cái dơ bẩn của mày ra, thằng chó. Đây là đồ của bố mày, cấm đụng!- Khí tức của Triệu Hoài trong giây lát, liền trở nên đáng sợ hơn bao giờ hết.
- Không cho thì thôi, làm gì căng thế, đồ khốn nhà ngươi!- Thanh Đạt trề môi chê bai, vẻ mặt hụt hẫng lộ rõ.
- Mà người đâu hết trơn rồi? Trống vắng thế?- Nhìn về cảnh vật xung quanh, Triệu Hoài không khỏi hoài nghi.
- Đi hết rồi, người ta thì bận đối chiến với yêu ma. Nào đâu có rảnh như ngươi, ôm mèo đi dạo!- Thanh Đạt đáp lời, còn là có chút mỉa mai.
- Vậy tại sao ngươi lại ở đây mà không ra chiến trường? Ngươi trốn à?- Mặt đối mặt với đối phương, Triệu Hoài liền buông lời chất vấn.
- E hèm, ta thấy bên hậu cần thiếu người quá nên mới phụ người ta một tay. Chứ g·iết mấy con yêu ma ghẻ đó, là chuyện như cơm bữa, cần gì phải chốn!- Thanh Đạt ngay lập tức, tìm một cái cớ mà lấp liếm cho qua.
- Thôi, điêu ít thôi! Dẫn ta đến chỗ mọi người đi, tiện thể những chuyện xảy ra trong một tháng này. Đều đem tất cả, nói rõ sự tình!- Mắt thấy còn có việc quan trọng hơn cần phải làm, Triệu Hoài cũng chẳng rảnh mà đôi co với đối phương.
Thế là dưới sự dẫn dắt của Thanh Đạt, cả hai thong dong mà đi đến chiến trường. Tại đây, một mùi máu tươi bao trùm lấy tất cả. Bầu không khí ngột ngạt đến đáng sợ, ngươi sống ta c·hết. Khung cảnh trước mắt, là người người đối chiến với yêu ma.
Hai người bọn họ chọn một vị trí trên cao, tận tình mà quan sát. Mắt thấy, chính là học viên của các học viện đồng lòng với nhau, tiêu diệt kẻ địch. Nhìn kĩ, còn có vài bóng hình quen thuộc đang ở phía dưới cực lực chiến đấu.
Nhìn chung thực lực yêu ma hiện tại cũng không quá mạnh, chỉ tầm cấp 3 cao cấp trở xuống. Vừa đủ để bọn họ luyện tay, nên t·hương v·ong cũng không đến nổi là nhiều nhưng không thể vì thế mà được phép chủ quan.
- Đánh này như đánh quái ấy nhở, hết con này đến con khác, bao giờ mới xong!- Triệu Hoài nhìn về cảnh tượng trước mắt, không khỏi nghi hoặc.
- Ngươi yên tâm đi, nơi đây vốn dĩ có đại trận bảo vệ. Mỗi lần chiến đấu, thì hé cửa ra cho chúng nó tiến vào. Đợi chừng nào đánh đã rồi thì đống cửa lại là được. Đánh quái mà cứ như là giờ hành chính vậy đó, sáng đi chiều về, chủ nhật còn được nghỉ nữa!- Thanh Đạt một bên đáp lời, tận tình giải thích.
- Ồ, thì ra là vậy. Mà khoan đã, thế quái nào cô ta lại vào trong đây được?- Triệu Hoài vừa lầm bầm vừa vuốt ve lấy hồ ly nhỏ trong tay. Nét mặt còn là suy tư lộ rõ.
- Nói cho ngươi biết, học viện chúng ta tranh đấu với người ta. Trong bảng xếp hạng mười người đạt thành tích cao nhất, bọn họ lại chiếm đến bảy vị trí. Chúng ta phen này, lạng quạng là thua thảm luôn!- Thanh Đạt nói tiếp, bất bình không thôi.
- Wa, dữ vậy? Bên chúng ta, nhân tài cũng đâu có thiếu. Các ngươi làm như vậy, cũng quá là mất mặt ta rồi đấy!- Triệu Hoài một mặt kinh ngạc, nhưng ánh mắt thì không quên chăm chú quan sát tình hình phía dưới. Xem ra mọi chuyện, phiền phức rồi đây.
- Ngươi còn dám nói nữa à? Tại ngươi cả đấy, kiếm chuyện với bọn họ làm gì không biết nữa? Cả tháng nay, đối phương tìm ngươi đâu có thấy. Liền quay ra trút giận lên người của những học viên khác. Chỉ tội nghiệp cho họ, khi không phải gánh hoạ oan dùm ngươi!- Lời này nói ra, Thanh Đạt đôi phần khinh miệt.
- Tại bọn họ gà thôi, ăn thua gì ta. Ở thế giới mạnh được yếu thua này, một là ngươi đè đầu cưỡi cổ người ta, hai là người ta đạp mình dưới chân. Đó, điều là việc bình thường cả! Trong Tứ thánh học viện, hai bên xích mích cũng chỉ là chuyện sớm muộn. Ta đã đánh phủ đầu rồi, tạo uy với đối phương. Các ngươi lại không có năng lực đàn áp, quay ra trách ta à? Lũ thất bại này!- Triệu Hoài cũng không chịu kém cạnh, mạnh miệng mà đáp trả. Nghe được lời này, Thanh Đạt trầm ngâm không ít.
- À, đúng rồi, trong khoảng thời gian này có món bảo vật nào xuất thế hay không?- Triệu Hoài nói tiếp, chỉ nghĩ tới đây thôi mà hắn ta đã có m·ưu đ·ồ bất chính cho riêng mình rồi.
- Bảo vật? Ngươi tưởng thứ đó là rau củ à? Muốn có là có!- Thanh Đạt đáp lời, giọng điệu còn là có chút bỡn cợt.
- Thử nghĩ mà xem, năm nào yêu ma đều cùng một thời điểm, cùng một vị trí mà đánh vào đây. Ắt hẳn là có nguyên do, một là vì bảo vật, hai là có yêu ma mạnh mẽ nào đó đang bị giam cầm tại nơi đây, cần chúng nó tới cứu. Ba là,... À, ừm, ta chưa nghĩ ra. Nhưng việc gì cũng đều có nguyên do của nó cả!- Triệu Hoài từ tốn mà giải đáp, nhưng khoé môi lại bất giác mà nở ra nụ cười gian tà. Nếu lấy được một món bảo vật nữa thì quá là ngon, còn gì sướng bằng.
- Ừm, em nói cũng có lí đấy nhưng mà có nhiều chuyện, không nên biết nhiều thì tốt hơn!- Âm thanh bất chợt vang lên, nhẹ giọng mà đáp.
- Wa, tên khốn nhà ngươi cũng biết nói đạo lí nữa à? Hay đấy!- Triệu Hoài giờ đây, mơ hồ có dự cảm không lành.
- Ta nói hồi nào?- Thanh Đạt đáp lời, hai người bọn họ liền được phen hoang mang.
Cả hai từ từ quay đầu về sau, bầu không khí liền trở nên lạ thường. Chưa kịp nhìn rõ người đến là ai, nắm đấm đã đi trước một bước. Đáng tiếc, lại bị đối phương bắt bài, giữ chặt lấy hai tay bọn họ.
- Hai cái đứa này, lại còn dám ra tay đánh lén!- Giọng nói quen thuộc vang lên, đưa mắt nhìn tới chính là thầy Mạnh. Còn tưởng là ai, hóa ra là người mình.
- Là thầy à? Hazz, dọa bọn em gần c·hết!- Lúc này, cả hai mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
- Không xuống dưới đối chiến với yêu ma, lại ở đây bàn tán sôi nổi quá nhỉ? Nhờ có những người như các em, thành tích của học viện càng ngày càng đi xuống đấy!- Nói rồi, thầy Mạnh liền dùng sức bóp chặt lấy bàn tay của hai người bọn họ.
- Aaaa, đau đau đau! Thầy buông ra trước đi, chúng ta có chuyện gì thì từ từ mà nói!- Triệu Hoài cất tiếng cầu xin, khuôn mặt mười phần nhăn nhó vì đau.
- Nếu em đã nói như vậy rồi, thì tự mình đối chiến với yêu ma đi!- Vừa dứt lời, thầy Mạnh liền xem bọn họ như bao cát mà trực tiếp vứt đi.