Chứng kiến Lục Trường An lên sàn, đám đông khán giả lập tức trở nên ồn ào.
"Lục Thanh sư huynh cố lên!"
"Lục Thanh sư huynh, nhất định phải đánh ngã vị đại thúc kia"
"Lục Thanh sư huynh, ta tin tưởng ngươi!"
"Lục Thanh sư huynh nếu ngươi đánh bại hắn, đêm nay ta cho ngươi bóp zú"
...
Khắp nơi đều là tiếng kêu gào ủng hộ Lục Thanh, hoàn toàn không có bất kỳ ai muốn nhìn thấy Lục Trường An dành chiến thắng.
Không có cách nào, bởi vì từ lúc tông môn thi đấu diễn ra đến nay, Lục Trường An đều dùng thủ xảo để dành thắng lợi, chứ chưa bao giờ sử xuất bản lãnh thật sự, đối với đám thiếu nam thiếu nữ mới lớn mà nói. Hành động của hắn hoàn toàn đi ngược với tinh thần thượng võ.
Lục Thanh không để tâm tới tiếng kêu gào bên dưới quảng trường mà khách khí ôm quyền nói:
"Lục Thanh gặp qua sư huynh, không biết sư huynh còn nhớ ta sao?"
"Nhớ mang máng!"
Lục Trường An hồi đáp.
Hắn từng gặp thanh niên mặc tử bào trước mặt vài lần, vì thế vẫn có đôi chút ấn tượng.
"Sư đệ nghe đồn tạo nghệ luyện đan của sư huynh cực kỳ cao minh, nếu có thời gian, sư đệ hi vọng được cùng sư huynh giao lưu luận đạo một phen!"
Lục Thanh nói tiếp.
"Có thể!"
"Vậy được, đợi sau khi thi đấu kết thúc, sư đệ sẽ bày sẵn yến tiệc mời sư huynh tới chơi. Về phần hiện tại, sư đệ sẽ không lưu thủ, mong sư huynh chớ trách!"
Lục Thanh nói xong, lập tức nhấc chân bước về phía trước một bước, chỉ trong nháy mắt sau, cả người y bỗng nhiên hóa thành từng đạo từng đạo tàn ảnh, từ bốn phương tám hướng bủa vây lấy Lục Trường An.
"Là Phong Ảnh Đại Độn, xem là Lục Thanh tiểu tử đã nghiên cứu kỹ càng phương thức thi đấu của Lục Trường An"
Bên trên đài ngọc, tông chủ Lữ Uyên cười nhẹ nói.
Phong Tôn hài lòng đáp:
"Thanh nhi đã đem Phong Ảnh Đại Độn tu luyện tới đại thành, một hơi có thể tạo thành mười đạo phong ảnh, coi như Lục Trường An có nhiều định thân phù lục hơn nữa cũng khó lòng khóa chặt hắn!"
Những cường giả xung quanh nghe thì đều âm thầm gật đầu.
Nếu là đối thủ khác, Lục Trường An sử dụng phù lục định thân, hẳn là còn có cơ may mưu lợi dành chiến thắng.
Nhưng đáng tiếc, đối thủ của hắn là Lục Thanh, tinh thông tốc độ.
Bên trên lôi đài, Lục Trường An nhìn lướt qua mười đạo phong ảnh đang hung hăng lao về phía mình, sắc mặt bình tĩnh, tiếp đó, hắn nhẹ nhàng phất tay cầm ra mười tấm Định Thân Phù, giống như thiên nữ tán hoa ném về phía xung quanh.
Nhìn thấy hành động của hắn, chư vị cường giả trên đài đều lắc lắc đầu.
Bọn họ đã nghe qua Phong Ảnh Đại Độn của Phong Tôn, nên biết rõ, những tàn ảnh kia thực chất chỉ là giả, nhằm để đánh lừa đối thủ mà thôi.
Còn chân thân của Lục Thanh thực chất đã ẩn nấp ở nơi nào đó, chờ đợi thời cơ xuất thủ.
Quả nhiên, thời điểm Lục Trường An vừa ném ra phù lục, thì trên đầu của hắn bất ngờ có một đạo thân ảnh lăng không đánh xuống.
"Lục Trường An nhất định phải thua!"
Tất cả mọi người đều có chung nhận định như vậy.
Bên dưới quảng trường, tiếng reo hò nổi lên không ngớt.
Nhưng mà tiếp theo, toàn trường yên tĩnh như c·hết, bởi vì thời điểm Lục Thanh vừa chuẩn bị áp sát Lục Trường An, thì thấy hắn bỗng dưng ngửa đầu nhìn lên, nở nụ cười nhàn nhạt.
"Cái gì!"
Lục Thanh cả kinh, dự định vận chuyển độn pháp lắc người tránh thoát.
Đáng tiếc tất cả đã muộn, chỉ trong sát na, y cảm giác cả người y cứng đơ, khí huyết trong thân thể đọng lại, không khống chế được thân hình, ngã sóng xoài ở trên mặt đất.
Bành!
Tất cả mọi người đều quay mặt đi, bọn họ có thể tưởng tượng được, cú ngã kia đau đến thế nào.
Bịch!
Lại một âm thanh giòn giã vang lên, đợi Lục Thanh tỉnh hồn, đã thấy chính mình nằm ở bên dưới lôi đài rồi.
Y ngửa mặt nhìn lên bầu trời, có chút ngoài nghi nhân sinh, không nghĩ tới chính mình lại bại trận dễ dàng như vậy.
"Người thắng, Lục Trường An!"
Trọng tài vừa tuyên bố xong xuôi, toàn trường lập tức vang lên đầy tiếng oán thán.
"Vì sao? Vì sao Lục Thanh sư huynh sẽ thua trận?"
"Ta không tin, Lục Thanh sư huynh rõ ràng đã sử dụng Phong Ảnh Đại Độn lại vẫn bị định thân. Chẳng lẽ thật không ai có thể đánh bại hắn?"
"Ta thì tương đối hiếu kỳ, vị đại thúc họ Lục kia sử dụng là loại phù lục gì, Phù Dương Phong giống như chưa từng xuất hiện loại phù lục đặc biệt như vậy. Nếu không, những lần tông môn thi đấu trước, đệ tử Phù Dương Phong đã sớm xưng vương xưng bá rồi!"
"Ừm, phù lục có thể định thân, chỉ cần sử dụng hợp lý, thời điểm chiến đấu hoàn toàn có thể làm lá bài tẩy, các ngươi biết Lục đại thúc mua phù lục ở đâu không, ta muốn mua sắm mấy tấm!"
"Ta cũng vậy!"
Đối với võ giả mà nói, lơ là một nháy mắt liền đã đủ để phân ra sinh tử. Lục Trường An sử dụng Định Thân Phù, trực tiếp khiến đối thủ bị cố định một đoạn thời gian. Bất kể dùng để chiến đấu hay chạy trốn đều vô cùng tuyệt vời.
"Khục, Dương phong chủ, Phù Dương Phong các ngươi vừa mới sáng chế ra Định Thân Phù ư, bao nhiêu điểm cống hiến một tấm? Thuần Dương Phong ta muốn đặt 1000 tấm"
Phong Tôn cố nén xấu hổ nói.
Ban nãy lão còn rất tự tin nhận định đệ tử của mình sẽ dành chiến thắng, ai ngờ đẹp trai còn chưa đến ba giây đã b·ị đ·ánh mặt, quả thực cực kỳ lúng túng.
Đám đệ tử có thể nhìn ra Định Thân Phù lợi hại, bọn họ tự nhiên cũng nhìn ra.
Phong chủ Phù Dương Phong đầy mặt buồn bực bảo:
"Nếu Phù Dương Phong ta sở hữu loại phù lục như này, thì sẽ lưu lạc đến mức không có ai lọt vào top 10 ư?"
"Cũng vậy, ha ha ha. Phù chú định thân quả thực rất khó giải, cũng không biết ba người Lôi Hồng Vũ, Cơ Khuynh Thành và Lý Thiên Vân đã tìm ra cách đối phó chưa?"
"Bổn cung ngược lại cảm thấy nhãn lực của Lục Trường An tiểu hữu rất sắc bén, tựa hồ đã sớm phát hiện được vị trí ẩn thân của Lục Thanh sư điệt. Nếu đổi thành người khác, dù cầm trong tay phù lục định thân cũng chưa chắc đã đánh trúng!"
Người lên tiếng là một mỹ phụ tuổi dáng dấp ngoài ba mươi, nhưng trên thực thế nàng đã trên trăm tuổi.
Mỹ phụ này chính là vị nữ tu duy nhất trong Vũ Dương Tứ Tôn, Tuyết Tôn.
"Tuyết Tôn nói không sai. Xem ra Lục Trường An vẫn có đôi chút bản sự!"
Trận chiến giữa Lục Trường An và Lục Thanh kết thúc, mọi người lập tức chuyển sự chú ý tới những cặp đấu khác.
So với trận đầu tiên, những trận thi đấu phía sau đặc sắc hơn rất nhiều.
Đám tuyển thủ thi triển ra đủ loại võ kỹ tuyệt học, khiến khán giả hưng phấn bàn tán liên tục.
Cho đến gần trưa, lượt đấu thứ ba rốt cuộc kết thúc, chỉ còn năm người thành công tấn cấp lượt đấu thứ tư.
Không nằm ngoài dự liệu của đám cao tầng, Lôi Hồng Vũ, Cơ Khuynh Thành và Lý Thiên Vân đều dễ dàng chiến thắng đối thủ.
Tông môn thi đấu năm nay xuất hiện hai chú ngựa ô, một là Lục Trường An, một người khác gọi là Thạch Cảm Đương.
Nhưng dưới cái nhìn của hầu hết mọi người, Lục Trường An căn bản không tính là ngựa ô, dù sao hắn sở dĩ dành chiến thắng, chủ yếu là mượn nhờ phù lục.
Mà Thạch Cảm Đương mới thật sự khiến cho mọi người trầm trồ, thán phục, thậm chí rất nhiều trưởng lão nổi lòng yêu tài, dự định thu làm đệ tử.
Bởi vì gã dĩ nhiên lấy tu vi Ngưng Huyết đại thành g·iết vào top 5.
Thành tích như vậy, từ trước đến nay chưa từng có.
Nhất là trận chiến vừa nãy, gã càng vượt cấp khiêu chiến đánh bại một vị Đoán Cốt đại thành đệ tử.
Có thể vượt cấp đánh bại đối thủ cao hơn mình một vài tiểu cảnh giới đã xem như thiên tài, vượt cấp đánh bại đối thủ cao hơn mình một đại cảnh giới chính là thiên kiêu.
Mà lấy Ngưng Huyết đại thành đánh bại Đoán Cốt đại thành, quả thực đủ để xưng một tiếng tuyệt thế thiên kiêu hồi.
"Tiểu bối kia gọi là Thạch Cảm Đương hả, nhục thân rất mạnh, ở trong Đoán Cốt cảnh hầu như tiên thiên bất bại"
Phong Tôn cảm thán nói.
"Ừm, nếu lão phu nhìn không lầm, hắn hẳn là tu luyện Kim Thân Công đi, hơn nữa còn tu luyện tới cảnh giới Ngân Thân, thiên phú luyện thể hiếm có. Khó trách có thể vượt cấp khiêu chiến"
Tông chủ Lữ Uyên híp mắt bảo, ánh mắt nóng rực nhìn Thạch Cảm Đương, nội tâm rục rịch.
"Họ Thạch? Giống như trùng họ với một trong tam đại Thần Tộc. Chẳng lẽ hắn có quan hệ với Kim Cang Thần Tộc?"
Vũ Tôn chợt nghi ngờ hỏi.
"Ừm?"
Chúng cường giả nghe thế thì sắc mặt đồng loạt biến đổi, lập tức đè xuống ý định thu đồ đệ.
Nếu Thạch Cảm Đương thật liên quan tới gia tộc kia, vậy thì bọn họ tuyệt đối không thể dây vào.