Mặt nạ được lấy xuống, một dung mạo tuyệt mỹ xuất hiện trước mắt Dương Thiên. Dù dựa vào nửa khuôn mặt kia, Dương Thiên vẫn biết trước rằng Vũ Thần rất xinh đẹp. Nhưng khi nửa còn lại hoàn chỉnh, dung mạo của nàng vẫn khiến hắn có đôi chút kinh ngạc.
Vũ Thần vui vẻ nói:
- Thế nào?
Dương Thiên gật đầu:
- Rất đẹp.
- So với những nữ nhân ngươi từng gặp thì thế nào?
- Cũng tính là nổi bật.
Vũ Thần liếc nhẹ hắn một cái:
- Xem ra ngươi đã từng gặp qua rất nhiều mỹ nữ. Quan hệ rất tốt?
Trong tình huống này, thừa nhận là một việc rất ngu ngốc, còn chối bỏ nàng ngược lại sẽ không tin. Là người từng trải, Dương Thiên quyết định đánh lạc hướng sự chú ý của Vũ Thần sang chuyện khác:
- Thiên Âm Bí Cảnh sắp mở ra, ta có chuẩn bị sẵn cho ngươi vài thứ.
Vũ Thần biết Dương Thiên cố ý nhưng cũng không truy hỏi, nàng cũng không rõ vì sao bản thân lại hỏi một câu như vậy.
- Là thứ gì?
Dương Thiên lấy ra một cái không gian giới chỉ ném cho Vũ Thần, chính là cái mà An Thiên Dật đã phái người đưa đến cho hắn. Ngoại trừ thanh kiếm mà Dương Thiên dùng để chém giết Lữ Trình, tất cả vẫn còn mới nguyên chưa dùng lần nào. Vũ Thần lần lượt lấy từng món ra, quan sát rồi tán thưởng:
- Đều là pháp bảo dành cho Kim Đan kỳ, hơn nữa phẩm chất rất cao. Nhưng kiểu dáng thiết kế giống như dành cho nam tu sĩ hơn là nữ tu sĩ.
Dương Thiên gật đầu:
- Có kẻ tặng thứ này cho ta để cảm tạ. Bất quá, bọn nó đối với ta vô dụng, để lại cho ngươi sử dụng trong Thiên Âm Bí Cảnh thì tốt hơn.
Vũ Thần không nói gì, tiếp tục cầm lấy thanh kiếm màu đen kia. Phát hiện vết máu đã khô lưu lại trên thân kiếm, nàng còn chưa kịp hỏi Dương Thiên đã nói:
- Lần trước tên Lữ Trình kia đến đây gây phiền phức, ta nhân cơ hội lấy hắn thử kiếm. Cũng không tệ lắm, ở đẳng cấp Kim Đan kỳ đây xem như một thanh kiếm tốt.
Vũ Thần giật mình:
- Ngươi nói đây là máu của Lữ Trình? Ngươi chém giết Nguyên Anh kỳ Lữ Trình, đệ tử thiên tài số một, thủ tịch đệ tử của U Linh Tông?
Dương Thiên thản nhiên:
- Có gì kỳ lạ sao?
Vũ Thần im lặng, có gì kỳ lạ sao? Chỉ riêng việc U Linh Tông xuất hiện một đệ tử như Dương Thiên đã vô cùng kỳ lạ. Nàng có cảm giác, so với tên Tiêu Hà tiếp nhận truyền thừa của Thái Âm Đạo Nhân kia, Dương Thiên còn khủng bố hơn rất nhiều. Vũ Thần cũng là thiên tài, khi còn ở trong gia tộc, nàng là người đứng đầu trong những tu sĩ đồng lứa. Không ngờ vừa rời khỏi gia tộc, đến một cái môn phái cỡ vừa như U Linh Tông lại cùng lúc gặp được hai tên quái vật. Là thế giới này rộng lớn, thiên tài vô số hay vì ý trời khiến thiên tài tụ tập tại cái U Linh Tông nhỏ bé này?
Vũ Thần khẽ lắc đầu:
- Đúng rồi, ngươi đến đây tìm ta không phải chỉ để đưa những món pháp bảo này chứ. Theo như thời gian được thông báo, hiện tại chúng ta cũng nên chuẩn bị rời đi rồi.
Được Vũ Thần nhắc nhở, Dương Thiên chợt nhớ đến những gì Phượng trưởng lão đã nói. Hắn vội lấy từ trong người ra hai cái lệnh bài, bên trên mỗi tấm hiện lên một con số 3, ý tứ chỉ rằng 3 ngày nữa Thiên Âm Bí Cảnh sẽ mở ra. Phượng trưởng lão có nói, khi nào lệnh bài hiện số, bắt đầu đếm ngược thời gian lập tức đến tìm nàng. Dương Thiên lại sớm đem những tiểu tiết này vứt khỏi đầu.
Hắn đưa một tấm lệnh bài cho Vũ Thần rồi nói:
- Lệnh bài đã bắt đầu hiển thị thời gian, chúng ta mau đi thôi.
Vũ Thần cũng không hỏi là đi đâu, nàng nhanh chóng thu hồi pháp bảo vào không gian giới chỉ, đeo lại mặt nạ, cùng Dương Thiên đi ra khỏi phòng. Chỗ mà Phượng trưởng lão hẹn hắn là căn phòng cũ tại sàn đấu giá bên dưới Nghị Sự Đường. Hai người một trước một sau, tốc độ rất nhanh phóng đi. Vừa bước vào sàn đấu giá, một tỳ nữ đã bước ra nghênh tiếp:
- Ta là tỳ nữ do Phượng trưởng lão phái tới đón các ngươi.
Được tỳ nữ dẫn đến phòng Phượng trưởng lão, hai người bước vào thì phát hiện trong phòng có một nam một nữ. Nữ đương nhiên là Phượng trưởng lão, nam nhân râu tóc bạc trắng, giống như một lão già yếu ớt, chống một cây gậy mới đứng vững được. Dương Thiên mặt không đổi sắc, ngồi xuống đối diện Phượng trưởng lão:
- Đây là người sẽ tham gia Thiên Âm Bí Cảnh cùng chúng ta?
Phượng trưởng lão gật đầu:
- Hắn là là Chí Nhật, một hậu bối của ta tại phàm tục, vì có tư chất khá tốt nên được ta mang đến U Linh Tông tu luyện.
Nàng nói đến đây liền nhìn qua Vũ Thần:
- Đây là người cùng ngươi tham dự. Quả thực rất xinh đẹp, trách không được các ngươi lại đến trễ như vậy, ta còn định cho người đến gọi ngươi.
Mặt Vũ Thần hơi đỏ lên, nàng vội xoay qua một bên, giả vờ ngắm nhìn đồ vật bày biện trong phòng. Chính Vũ Thần cũng không hiểu nổi bản thân mình tại sao lại có phản ứng như vậy. Dương Thiên thấy hành động của Vũ Thần, cười khẽ nói với Phượng trưởng lão:
- Vẫn còn ba ngày, cần gì phải vội vả như vậy?
Phượng trưởng lão giải thích:
- Nơi chúng ta sẽ đến là Vũ Lạc Thành, một trong chín nơi tập trung người đến tham dự Thiên Âm Bí Cảnh. Phải biết, số người tham dự Thiên Âm Bí Cảnh mỗi lần rất lớn, tài nguyên bên trong lại có hạn. Số suất tham dự lại không thể giảm, uQpCe tránh dẫn đến sự phản đối của các môn phái. Cho nên, Huyền Phong Ma Đế đã nghỉ ra một biện pháp. Hắn chia Ma Vực ra thành chín khu vực riêng biệt, mỗi khu vực chọn một tòa thành lớn làm nơi tập trung. Trước khi Thiên Âm Bí Cảnh mở ra ba ngày, tất cả những người tham dự có quyền vào thành. Bên trong thành sẽ ẩn giấu một số lượng ngọc nhất định, chỉ có đoạt những viên ngọc kia, đem nó khảm lên lệnh bài, khi Thiên Âm Bí Cảnh mở ra mới có thể đi vào. Do số lượng hạn chế, cho nên tranh đoạt diễn ra rất quyết liệt, càng đi vào sớm đoạt được viên ngọc kia sẽ càng có lợi.
Dương Thiên nhíu mày:
- Hình như lần trước ngươi không có nhắc đến chuyện này?
Phượng trưởng lão nghi hoặc:
- Thiên Âm Bí Cảnh đã mở ra rất nhiều lần, thông tin về nó cũng không còn gì bí mật. Ta còn cho rằng ngươi đã biết nên hiện tại mới giảng giải sơ lược lại mà thôi.
Phượng trưởng lão đã nói như vậy, Dương Thiên còn có gì để phản bác. Nguyên nhân là do hắn lạc hậu, thiếu xót thông tin, không thể trách người khác. Nhìn qua Vũ Thần, biểu hiện của nàng cũng tương tự như hắn. Ban đầu, Vũ Thần vốn cho rằng mình không có khả năng tranh giành một suất đi vào Thiên Âm Bí Cảnh nên cũng không lãng phí thời gian tìm hiểu kỹ về nó.
- Vậy hiện tại sao còn chưa lập tức khởi hành?
Phượng trưởng lão mỉm cười:
- Không cần vội, Vũ Lạc Thành cách nơi đây một khoảng không xa. Để chuẩn bị cho Thiên Âm Bí Cảnh, U Linh Tông đã bỏ ra một lượng linh thạch, thuê trận pháp sư bố trí một cái Truyền Tống Trận đến một vị trí ngay bên ngoài Vũ Lạc Thành. Còn có, khi nào số 3 trên lệnh bài phát ra ánh sáng, đó mới là lúc Vũ Lạc Thành chính thức mở cửa. Theo như thông báo từ Ma Thần Cung, vẫn còn hơn 1 giờ nữa mới đến lúc đó. Ta cũng là người chịu trách nhiệm đưa các ngươi đến đó, vì vậy không cần lo lắng.
Mọi chuyện đã có sắp xếp tử trước, Dương Thiên cũng không cần phí sức suy nghĩ thêm. Mọi người thông thả bàn chuyện phiếm, giới thiệu lẫn nhau, sau đó được Phượng trưởng lão đưa đến một cái trận pháp sâu bên trong U Linh Tông. Đây là một cái Truyền Tống Trận loại nhỏ, cự ly truyền tống không vượt quá vạn dặm. Dương Thiên muốn bố trí một cái tương tự dễ như trở bàn tay, nhưng đối với một môn phái như U Linh Tông vẫn phải trả một ít linh thạch để mời trận pháp sư về.
Đặt vài viên linh thạch cực phẩm vào Truyền Tống Trận, Phượng trưởng lão lập tức khởi động trận pháp. Ánh sáng lóe lên vài giây rồi vụt tắt, Dương Thiên cũng những người khác hiện ra ở một cái xa mạc mênh mông không thấy điểm cuối. Tầm mắt hắn đảo một vòng, cuối cùng mới phát hiện một tòa thành cách đó khá xa. Trên bầu trời, tu sĩ từ bốn phương tám hướng không ngừng lướt qua, dần quy tụ về tòa thành kia. Phượng trưởng lão lấy ra một món pháp bảo phi hành, đưa bọn hắn đến trước cổng thành rồi nghiêm túc nói:
- Chí Nhật, Dương Thiên, Vũ Thần, ta chỉ có thể đưa các ngươi đến đây. Những chuyện tiếp theo đây các ngươi phải tự mình lo liệu. Chí Nhật, nhớ kỹ, không tới thời khắc sinh tử tuyệt đối không được sử dụng thứ kia. Dương Thiên, ta biết ngươi không phải tu sĩ Kim Đan kỳ thông thường. Bên trong nhờ ngươi thay ta chiếu cố Chí Nhật.