Võ Luyện Đỉnh Phong

Chương 4468: Rời Đi



Ninh Đạo Nhiên sắc mặt trầm xuống, tiến lên một bước nói: "Chư vị có phải nói nhỏ thành to quá mức rồi hay không? Ta tin tưởng cách làm người của Dương huynh, trước đó nếu như ta không được Dương huynh tương trợ, Ninh mỗ e rằng đã sớm rơi vào vòng vây của Tội Minh, nào còn tính mạng để tới đây?" 

Triệu Tinh lắc đầu nói: "Ninh huynh, không phải là chúng ta nói nhỏ thành to, chẳng qua là loại sự tình này không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất, cẩn thận một chút luôn không thừa, Lâm huynh, huynh nói sao?" 

Hắn quay đầu nhìn về phía Lâm Phong, buộc hắn phải tỏ thái độ. Mọi người có thể tụ tập ở chỗ này là nhờ công lao rất lớn của Lâm Phong, bây giờ trong đoàn thể đối kháng Tội Minh này, hắn vẫn rất có quyền phát biểu. 

Lâm Phong nhàn nhạt nói: "Dương Khai có sinh tử giao tình với ta." 

Đám người Triệu Tinh liền ngẩn ngơ, trước đó bọn hắn thấy Lâm Phong và Dương Khai khi gặp mặt hình như có hơi không hợp ý với nhau, còn tưởng rằng giữa hai người có ân oán sâu xa gì đó, ai ngờ vào giờ phút này Lâm Phong lại cho ra một câu trả lời như vậy. 

Mặc dù không phải là một câu trả lời thẳng ra, nhưng ý tứ của Lâm Phong đã rất rõ ràng, đó chính là hắn là tín nhiệm Dương Khai. 

Thực không ngờ được, giữa hai người này vậy mà còn có giao tình, trong lúc nhất thời, sắc mặt bọn họ cũng trở nên khó coi. 

"Như vậy đi, chúng ta giơ tay biểu quyết việc có để cho vị Dương huynh và vị Hôi Cốt Thiên Quân này lưu lại hay không. Dù sao thì sau lưng chúng ta còn có trên trăm vị đồng đạo, chuyện này liên 

quan đến sự an toàn của mọi người, liên lụy không nhỏ, bọn họ cũng có quyền lợi phát biểu ý kiến." Triệu Tinh đề nghị. 

"Không cần." Dương Khai khoát khoát tay: "Ta đi đến đây chủ yếu là để đưa tiễn Ninh huynh, nếu người đã đưa tới, vậy thì cũng là lúc cáo từ!" 

Sau đó hắn liền ôm quyền, xoay người bước ra ngoài. 

Nếu người ở đây đã không hoan nghênh hắn, vậy thì lưu lại cũng không có ý nghĩa gì, Tội Minh mặc dù thế lớn, nhưng hắn có không

gian thần thông trên người, cũng không cần phải sợ bọn hắn. Hôi Cốt và Lộ Cảnh lập tức đuổi theo. 

Ninh Đạo Nhiên thở dài một tiếng: "Thế gian toàn là bè lũ xu nịnh, ngươi lừa ta gạt!" Nói xong, hắn hơi ôm quyền với Lâm Phong, cũng xoay người rời đi. 

Đám người Triệu Tinh còn chưa hết ngạc nhiên, bên người lại có một đạo thân ảnh tiểu kiều bước ra, Cổ Phán một cái rồi cũng chạy ra ngoài, đi chưa được mấy bước, nàng quay đầu liếc mắt nhìn Lâm Phong một cái rồi nói: "Lâm sư huynh, ngươi thì sao?" 

"Ngươi đi trước đi!" Lâm Phong khẽ gật đầu. 

Cổ Phán hiểu ý, xông thẳng ra ngoài. 

"Lần này các ngươi hài lòng chưa?" Lâm Phong lạnh lùng nhìn về phía đám người Triệu Tinh. 

"Có ý gì?" Đám người Triệu Tinh sắc mặt khó coi, 

Bọn họ chẳng qua là muốn đuổi Dương Khai và Hôi Cốt kia đi thôi, ai ngờ Ninh Đạo Nhiên và Cổ Phán cũng rời đi. 

Hai người này có quan hệ tốt với Dương Khai kia như vậy ư? 

Lâm Phong hừ lạnh một tiếng: "Các ngươi tùy ý, Lâm mỗ cũng cáo từ!" Nói xong, hắn chắp hai tay sau lưng, sải bước đi ra ngoài.

Triệu Tinh hỏi tới: "Lâm huynh ngươi đi đâu?" 

Nhưng hắn nào được đáp lại? 

Theo đường cũ trở về, một lát sau, Dương Khai mang theo Hôi Cốt và Lộ Cảnh đi tới mặt đất, vừa mới đứng vững thân hình, liền nghe Ninh Đạo Nhiên ở sau lưng hô: "Dương huynh chờ ta một chút!" 

Dương Khai kinh ngạc quay đầu nhìn lại: "Ninh huynh ngươi đây là..." 

Ninh Đạo Nhiên khẽ mỉm cười: "Hạng người tầm nhìn hạn hẹp, đạo bất đồng bất tương vi mưu." Hắn quay đầu nhìn một chút rồi nói: "Không chỉ có một mình ta." 

Sau lưng hắn, Cổ Phán cũng đi theo ra ngoài, khẽ gật đầu với hai người. 

Dương Khai bật cười, còn chưa kịp nói với nàng câu nào, liền thấy Lâm Phong cũng đi theo phía sau. 

"Ngươi nhìn gì vậy?" Lâm Phong hơi xấu hổ nhìn Dương Khai: "Cho rằng Lâm mỗ là hạng người vong ân phụ nghĩa sao?" 

Dương Khai thu liễm vẻ kinh ngạc trong mắt, khẽ cười nói: "Hay lắm, trừ Khúc Sư Tỷ và Từ huynh ra, chúng ta cũng coi như tề tựu." 

Lâm Phong nhàn nhạt nói: "Chúng ta bỏ qua ba tháng còn lại, nếu thật sự gặp phải người của Tội Minh, ngươi phụ trách dẫn chúng ta bỏ chạy!" Những người khác không biết lai lịch của Dương Khai,

nhưng mấy người bọn hắn thì lại rõ ràng, lúc trước trong Thái Khư cảnh, Dương Khai dùng tu vi Đế Tôn thoát khỏi sự đuổi giết của rất nhiều Thánh Linh, bây giờ hắn đã tấn thăng Lục Phẩm, ngay cả Tội Minh cũng không thể nào bắt được hắn. 

Dương Khai cười to: "Yên tâm, nhất định đảm bảo các ngươi không có việc gì!" 

"Đi thôi, trước tiên tìm một nơi để ẩn thân, an ổn vượt qua ba tháng cuối cùng này." Lâm Phong đề nghị. 

Cổ Phán mở miệng nói: "Ta biết một chỗ rất bí mật, chúng ta có thể đi đến đó." 

"Vậy làm phiền sư muội dẫn đường." Ninh Đạo Nhiên đưa tay tỏ ý. “Mua chương chính chủ, liên hệ Tại Hạ Bất Tài.” 

... 

Trong động đá vôi, mọi người hỗn loạn một trận, nhất là những kẻ Lục Phẩm trở xuống, thần sắc đều trở nên mờ mịt và thất thố. 

Bọn họ vốn là bão đoàn sưởi ấm, hội tụ ước chừng chín vị khai thiên Lục Phẩm, mặc dù đều là tân tấn, nhưng số lượng cũng coi như không ít, có thể ráng chống lại Tội Minh bên kia, dù có gặp phải Tội Minh thì cũng không phải là không có sức đánh một trận.

Bây giờ hay rồi, thoáng cái đi mất hai vị, cũng chỉ còn lại bảy vị Lục Phẩm, thậm chí ngay cả một trong những người xây dựng đoàn thể này là Lâm Phong cũng đột ngột rời đi, điều này tất nhiên khiến cho nhân tâm bất ổn. 

Đại đa số người ở đây cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết chuyến này có người ở bên ngoài tới, giữa những Lục Phẩm hình như xảy ra ngôn ngữ bất đồng nên mới đưa đến cục diện như vậy. 

Mọi người trong động đá vôi xì xào bàn tán một trận, vô số thần niệm cũng bắt đầu dũng động trao đổi. 

"Ồn ào gì thế, tất cả câm miệng đi!" Triệu Tinh sắc mặt tái xanh, nổi giận rống một tiếng. Cục diện bây giờ là điều mà hắn vạn vạn không ngờ tới, bổn ý của hắn chẳng qua là bức bách Dương Khai và Hôi Cốt 

Thiên Quân kia rời đi, ai ngờ Lâm Phong và Cổ Phán cũng đi theo, thoáng cái khiến cho thực lực của đám người bọn hắn đại tổn, ngay cả hắn cũng không nể mặt. 

Sáu vị Lục Phẩm còn lại cũng nhìn hắn, có mấy vị rõ ràng hơi có ý trách cứ, điều này khiến cho Triệu Tinh bộc phát cơn giận, giương mắt nhìn lên, hừ lạnh: "Đừng cho là ta không biết các ngươi đang đánh ý định quỷ quái gì, không phải đều mơ tưởng ép buộc Dương Khai kia rời đi, sau đó tìm cơ hội âm hắn, đoạt chiến tích trong tay hắn hay sao? Bây giờ xảy ra chuyện thì lại trách ta, đây là đạo lý gì?"

Bị hắn điểm phá suy nghĩ trong lòng, mấy người vừa mới lên tiếng bài xích Dương Khai đều có hơi lúng túng, mặc dù không có câu thông, nhưng sau khi thấy trên cổ tay Dương Khai có nhiều sao như vậy, quả thực có chừng mấy người có hơi rục rịch. 

Nếu như Dương Khai xuất thân từ một Động Thiên Phúc Địa nào đó thì bọn họ cũng không có ý kiến gì, nhưng Dương Khai chẳng qua là kẻ tới từ Hư Không Địa, dù bọn họ thật sự động thủ giết hắn thì có làm sao? 

"Triệu huynh, bây giờ nói việc này cũng không có ý nghĩa gì, chúng ta nên suy nghĩ một chút xem tiếp theo nên làm như thế nào. Lâm huynh và Cố sư muội rời đi, chúng ta những người này sợ là vô lực chống lại Tội Minh, Tội Minh bên kia ước chừng có tới tám vị lão bài Lục Phẩm lận đấy!" Một người mở miệng nói. 

"Đúng vậy, không thì chúng ta đi mời Lâm huynh và Cố sư muội về, Dương Khai và Hôi Cốt Thiên Quân gì đó, cũng để cho bọn họ gia nhập đi." Lại có người mở miệng nói. 

Nếu để cho Dương Khai và Hôi Cốt kia gia nhập, tính thêm cả Ninh Đạo Nhiên, vậy thì bọn họ bên này liền có chừng mười hai vị Lục Phẩm, dù gặp người của Tội Minh thì cũng có thể đánh nhau ngang tay. 

Ánh mắt của Triệu Tinh lóe lên một cái, lạnh lùng nói: "Dù cho mời

bọn họ về đây thì sao? Chiến tích mà tên Dương Khai kia nắm trong tay, các ngươi cũng không phải là không thấy, nếu như không có chuyện gì ngoài dự liệu xảy ra, danh đầu trong lần luận đạo đại hội này ắt hẳn là của hắn, đến lúc đó các đại Động Thiên Phúc Địa của ta và ngươi còn mặt mũi gì nữa?" 

"Ý của Triệu huynh là..." 

Sắc mặt của Triệu Tinh hiện lên vẻ dữ tợn, nghiêm giọng nói: "Đã không làm thì thôi, đã làm thì phải làm cho trót..." 

Tất cả mọi người đều giật mình, không ngờ rằng Triệu Tinh lại tàn nhẫn đến vậy, nhưng sau khi tỉ mỉ nghĩ lại, ngoại trừ biện pháp này ra, hình như cũng không còn phương án giải quyết nào tốt hơn. Nếu như có thể giải quyết Dương Khai, vậy thì danh đầu của luận đạo đại hội nhất định sẽ thuộc về đám người bọn hắn, dù là ai cầm đi danh đầu thì bọn hắn đều có thể tiếp nhận được. 

"Nhưng làm như vậy, e rằng sẽ phải vạch mặt với Lâm huynh bọn họ." Có người lo lắng nói. 

"Chuyện này liên quan đến mặt mũi của các đại Động Thiên Phúc Địa chúng ta, Lâm huynh bọn họ tự mình hiểu lấy! Việc này không nên chậm trễ, chúng ta phải động thủ ngay, buổi tối sẽ không kịp, sau khi chuyện này thành công, chúng ta tìm địa phương trốn một

chút. Tội Minh mặc dù thế lớn, nhưng diện tích của Tội Tinh này cũng không nhỏ, luận đạo đại hội sẽ kết thúc vào ba tháng sau, chỉ cần tránh đến lúc đó là mọi chuyện sẽ được định đoạt!" 

Mấy người tỏ vẻ do dự nghe hắn nói thế thì cũng hơi động tâm. 

Bảy người nhanh chóng thương nghị thỏa đáng, đồng loạt phóng ra bên ngoài. 

Ra khỏi hang động, Triệu Tinh thoáng phân biệt dấu vết bốn phía, quay đầu nhìn về một phương hướng, bay lên trời quát: "Bên này!" 

Sáu người khác liền theo sát hắn. 

Một lúc lâu sau, Dương Khai đang đi theo Cổ Phán đến chỗ ẩn núp bỗng nhiên nhíu mày một cái, nghiêng đầu nhìn lại, chỉ thấy bên kia có từng bóng người ẩn trong Lưu Quang, từ phía sau một đường truy kích tới. 

Lâm Phong và Ninh Đạo Nhiên nhanh chóng phát giác ra, quay đầu nhìn lại, đều không khỏi tỏ vẻ kinh ngạc. 

"Bọn họ muốn làm gì?" Lâm Phong cau mày, mặc dù cách rất xa, nhưng mấy người Lâm Phong lại hết sức quen thuộc những thân ảnh kia, đó rõ ràng là những đồng bạn trước đó của mình, tất cả đều là tân tấn Lục Phẩm xuất thân từ các đại Động Thiên Phúc Địa. 

"Lâm huynh tạm thời dừng bước, chuyện trước đó có chút hiểu lầm,

kính xin chư vị nghe ta giải thích một phen." Triệu Tinh đầu lĩnh bên kia cao giọng hô. 

Lâm Phong không nghi ngờ gì, dừng lại cước bộ, quay đầu nhìn lại. 

Hắn đứng bất động tại chỗ, mấy người Dương Khai cũng chỉ có thể dừng lại theo. 

Đám người Triệu Tinh ở xa xa thấy vậy thì đều mừng rỡ, ánh mắt giao hội, đều ra sức phóng về phía này, hơn nữa thuận theo việc rút ngắn khoảng cách, khí tức của mấy tên khai thiên Lục Phẩm này cũng liên tục tăng lên. 

Ninh Đạo Nhiên nhíu mày một cái: "Tình huống có hơi không đúng!" 

Lâm Phong cũng phát hiện điểm không đúng, đám người này chạy tới giống như muốn đánh nhau, không giống như là cầu hòa. 

Còn chưa kịp hỏi một câu, tên đầu lĩnh Triệu Tinh kia liền đã quát khẽ: "Động thủ!" 

Trong phút chốc, bảy người biến thành bảy đạo lưu quang, dựa theo phương án đã thương nghị tốt từ trước, xông về phía đám người Dương Khai, bóng người chưa đến những từng đạo uy năng bí thuật và bí bảo đã được bắn ra. 

Rầm rầm rầm...

Bóng người đan xen, Tiểu Thế Giới uy lực va chạm, lực lượng cuồng bạo đột nhiên bình tĩnh xuống, phảng phất như hết thảy vừa rồi đều chỉ là ảo giác, thế nhưng thế cục hỗn loạn lại lập tức trở nên sáng tỏ, mười hai vị Lục Phẩm khai thiên của song phương chia thành năm chỗ chiến trường. 

Ba người Lâm Phong, Cố Phán, Ninh Đạo Nhiên đều bị một người ngăn lại, hai bên giằng co. 

Hôi Cốt đối mặt hai người, trái phải chiếu cố nhau. 

Trước mặt Dương Khai cũng có hai người, một người là Triệu Tinh, một người khác chính là một thanh niên có khuôn mặt đẹp như ngọc. 

Mọi người đứng bất động, nhưng khí tức của tiểu càn khôn đã tràn ngập hư không, vô thanh vô tức va chạm, chèn ép, khiến cho hư không cũng hơi vặn vẹo, đãng xuất từng đợt rung động. 

Lộ Cảnh bị Dương Khai quăng ra xa ngàn trượng, xa xa đứng nhìn, người run lẩy bẩy.